caroline thanh huong

caroline thanh huong
catbui

Libellés

vendredi 7 novembre 2014

Đọc thơ bạn hữu groupe CAT BUI phần 1 với Trần Trọng Thiện, Phạm Khắc Trí và Con Cò

Kính mời quý anh chị vào thưởng thức chương trình văn chương, văn nghệ bạn hữu groupe CAT BUI.
Tôi rất vui mừng và rất quý những sáng tác văn chương, văn nghệ của quý anh chị gửi lại cho groupe thưởng thức hay đã gửi riêng cho cá nhân tôi.
Vì thơi gian làm Blog đòi hỏi rất nhiều thì giờ về kỹ thuật để có những trang Blog thật đẹp, nên tôi chỉ post được 1 phần nhỏ số lương bài vỡ các anh chị gửi lại và có dịp sẽ đưa vào thêm.
Cám ơn tất cả đã vào thăm trang Blog CAT BUI.
Caroline Thanh Hương

1/
Thơ Trần Trọng Thiện
THU QUÊ HƯƠNG :

      "  Ao thu lạnh lẽo, nước trong veo  "
      "  Mùa thu cho em . . .  "

  . . .  thu bên nhà sao êm đềm quá . . .

 nhưng, thu viễn xứ đã gợi lên bao kỷ niệm
 đau buồn, chỉ cần một lời an ủi . . .



   NIỀM  AN  ỦI

Mưa, lạnh lẽo, u buồn ảm đạm
Gió, không ngừng thổi giật, từng cơn
Cành chao, cây uốn, chờn vờn
Hoa rơi, lá rụng, nỗi hờn mênh mang

Mưa trong lòng, xốn xang, khoắc khoải
Điệu u buồn mãi mãi tình tang
Bao niềm hi vọng tan hoang
Vết thương còn đó, bàng hoàng chưa nguôi

Ấy, cứ để mây bay gió cuốn
Sau mây đen luôn có mặt trời
Vẫn mang ấm áp cho người
Mưa rồi lại sáng, muôn đời vần xoay


                Trần Trọng Thiện
2/
thơ Phạm Khắc Trí

XUÂN GIANG HOA NGUYỆT DẠ
Trương Nhược Hư ( -711- )

Xuân giang triều thủy liên hải bình
Hải thượng minh nguyêt cộng triều sinh
Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý
Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh

Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện
Nguyệt chiếu hoa lâm giai như tiển
Không lý lưu sương bất giác phi
Đinh thượng bạch sa khan bất kiến

Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần
Hạo hạo không trung cô nguyệt luân
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt
Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân

Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ
Giang nguyệt niên niên vọng tương tự
Bất tri giang nguyệt chiếu hà nhân
Đản kiến trường giang chiếu lưu thủy

Bạch vân nhất phiến khứ du du
Thanh phong phố thượng bất thăng sầu
Thùy gia kim dạ thiên chu tử
Hà xứ tương tư minh nguyệt lâu

Dịch Xuôi : Đêm Hoa Trăng Trên Sông XuânPKT 10/10/2014
Sông xuân thủy triều liền ngang mặt biển
Trăng lên trên biển cùng một lượt với nước triều dâng
Ánh trăng lấp lánh theo sóng trôi đi ngàn vạn dặm
Nơi nào trên sông xuân mà không có ánh trăng

Dòng sông êm ả lượn quanh cồn đất thơm
Trăng giãi rừng hoa trông như ngàn hoa tuyết
Trong không gian sương đọng im lìm không thấy bay
Cát trắng trên bến cũng không thấy rõ

Trời nước một màu không một mảy bụi đục
Giữa trời cao một vầng trăng tròn lẻ loi sáng vằng vặc
Ai là người bên bờ sông trông thấy được trăng đầu tiên
Trăng sông năm nào lần đầu tiên soi chiếu xuống  người

Người đời lớp lớp trước sau tiếp nối vô cùng tận
Trăng sông năm này qua năm khác trông vẫn như vậy thôi
Không biết trăng sông soi chiếu người nào đây
Chỉ thấy trăng chiếu dòng nước xuôi chảy trên sông dài

Một dải mây trắng trôi lang thang
Hàng phong xanh trên bến không khỏi thêm buồn
Đêm nay ai người dong chiếc thuyền nhỏ
Tưởng  đến một lầu trăng sáng mà không biết gửi thương gửi nhớ về đâu

ĐÊM HOA TRĂNG TRÊN SÔNG XUÂNPKT 10/10/2014
Con nước chiều xuân tràn mặt biển ,
Trăng lên cùng lúc thủy triều dâng.
Tràn lan sáng rực , trăng cùng khắp ,
Đâu biết sóng xuân nổi mấy tầng.

Dòng nước lượn quanh cồn đất đẹp ,
Rừng hoa trăng giãi tuyết ngàn pha.
Trong không sương đọng lung linh ngọc ,
Cát trắng nhạt nhòa bờ bãi xa.

Trời nước tinh khôi không mảy bụi ,
Trăng cao vời vợi sáng trong ngần.
Ai người bến cũ thấy trăng trước ,
Trăng sáng năm nào soi cố nhân.

Nhân sinh sau trước vô cùng tận ,
Trăng nước muôn đời vẫn thế thôi.
Không biết trăng tròn ai ngóng đợi ,
Chỉ thấy sông dài nước chảy xuôi.

Mây bạc ngang trời trôi lãng đãng ,
Phong xanh trên bến rũ u sầu .
Đêm nay ai đó trong thuyền nhỏ ,
Biết gửi về đâu nỗi nhớ nhau.

Phụ Chú : Tác giả  bài  Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ này, là 1 trong 4  danh sĩ đất Ngô ( Hạ Tri Chương , Trương Húc, Bao Dung , và Trương Nhựơc Hư) , đời Sơ Đường (618 - 713).  Toàn bài , thuộc thể Thơ Thất Ngôn Cổ Phong , gồm 9 liên , mỗi liên 4 câu. Đêm Hoa Trăng Trên Sông Xuân trên đây chỉ được chuyển dịch ý từ 5 liên đầu..
Lời Thêm : Toàn bài XGHND của TNH là 1 danh tác, được người đời ca tụng là "Thơ của những bài thơ ". Và, cũng là mối tình đầu của tôi với Đường Thi , hơn 10 năm trước đây.  "Ôi cái thuở ban đầu lưu luyến ấy" , gặp là mê ngay , tình cảm xúc động chất ngất , nhưng tiếc rằng lúc bấy giờ vốn liếng hiểu biết  rất hạn hẹp, không đủ khả năng để diễn tả thành lời. Cho mãi đến bây giờ , vẫn vậy , mà tình thì dường như đã bị lão hóa ,phôi pha , vẫn nói chẳng đủ lời, vẫn nói chẳng nên lời.  Một chút ngâm ngùi. Gửi đi để mọi người mà tôi hằng quí mến ,đọc rồi cườI với nhau cho.vui thôi. Cầu chúc an lành. PKT 10/10/2014
3/
Con Cò và bài viết
Đã lâu không viết bài. Sáng nay dậy qúa sớm. Lấy Sử Ký Tư Mã Thiên ra đọc, trúng ngay mục Bách Li Hề.  Cò không đồng ý với Hề ở điểm "thà phục ḍịch ngựa chứ không cam lòng phục dịch đàn bà". Nhưng rất thán phục cái đức hạnh của vợ y. Bèn viết đề tài này xếp vào trong tủ. Chiều nay, đi tập về, đọc lại, thấy hài lòng, gởi bạn bè thưởng thức. Có thể có một vài đấng mày râu không thích cái chí khí nam nhi của Cò nhưng hy vọ̣ng các phu nhân đều ưa. Cò giữ nguyên vẹn ý tưởng của cổ nhân nhưng viết truyện theo văn bút của loài Cò (kể cả bài ca nòng cốt của đề tài). Phụ bản là̀ phần tâm sự của Cò. Mời qúi vị đọc chơi.  Con Cò.


NGŨ CỔ ĐẠI PHU PHU NHÂN
( Tặng những cụ đã trên, dưới 80 tuổi mà còn may mắn được vợ già phục dịch )
Bách Lí Hề làm quan đại phu tại nước Ngu. Nước Tấn diệt nước Ngu. Hề bị bắt. Tấn Hiếu công gả con gái cho Tần Mục công và dùng Hề làm lính theo hầu sang Tần. Hề lấy làm xấu hổ (không cam lòng hầu hạ đàn bà), bỏ trốn sang nước Uyển, làm nghề chăn bò. Sau Hề bị vua Sở bắt và cho làm lính giữ ngựa (cam lòng giữ ngựa nhiều năm, không coi nghề giữ ngựa là hèn).
Tần Mục công nghe đồn Bách Lí Hề là người hiền, muốn sai người đem lễ vật tặng vua Sở để xin Hề về dùng. Tôn Công Chi can rằng: « Vua Sở bắt Bách Lí Hề chăn  ngựa chỉ vì không biết y là người hiền. Chúa công làm như vậy khác gì mách cho vua Sở biết tài của y mà trọng dụng. Chi bằng chúa công gỉa vờ nêu cái tội theo hầu công nương nước Tấn sang làm dâu nước Tần mà bỏ trốn và dùng 5 bộ da dê mà chuộc y về đây để trị tội. Đó là kế của Tề Hoàn công đánh lừa nước Lỗ cho Quản Di Ngô thoát thân về Tề vậy».
Tần Mục công y kế, đón được Bách Lí Hề về nhưng thoạt nhìn thấy thân hình tiều tụy thì than rằng: « Tiếc thay! gìa qúa rồi!».
Bách Lí Hề thưa: « Nếu chúa công sai tôi bắt chim bay hoặc đuổi thú dữ thì tôi gìa thực. Nhưng nếu khiến tôi bàn việc chính trị thì tôi còn trẻ hơn Lã Vọng mười tuổi. Ngày xưa, Lã Vọng lúc 80 tuổi mới được vua Văn vương phong làm quốc phụ».
Tần Mục công lấy làm hài lòng và phong Bách Lí Hề làm tể tướng. Nước Tần trở nên thịnh vượng nhờ Bách Lí Hề. Người dân nước Tần gọi Bách Lí Hề là  Ngũ cổ đại phu (cổ: bộ da dê đậm màu).
Đỗ Thị kết hôn với Bách Lí Hề từ thuở thơ ấu, hàn vi. Lúc gần sanh đứa con trai duy nhất (tên là Mạnh Minh), thấy chồng cam tâm sống nghèo hèn bên cạnh vợ bèn hết lòng khuyên chàng nên thoát ly gia đình để mưu cầu danh vọng. Hôm chồng ra đi, nàng mổ con gà mái đang ấp trứng và nấu nồi cơm nếp gạo lức (kể như nửa gia tài của mình) để tiễn chân. Nàng kiên cường sống đời nghèo khổ trong thời loạn ly, lang thang khắp chốn, làm thuê vác mướn để nuôi con. Sau cùng lưu
2
lạc sang nước Tần. Mạnh Minh (lúc này đã ngoài 40 tuổi) vẫn quen thói lêu lổng, suốt ngày theo chúng bạn săn bắn làm kế sinh nhai.
Đôi lần nàng thấy Bách Lí Hề ngồi xe chạy qua mà không dám nhận. Hỏi ra thì biết vua Tần dùng 5 bộ da dê mua ông từ nước Sở về và tôn làm tể tướng. Nàng bèn cậy cục xin làm người giặt thuê trong dinh.
 Một hôm, nhân lúc Bách Lí Hề ngồi nhà trên nghe phường nhạc tấu ở dưới thềm, nàng lân la tới xin hát tặng tể tướng một bài. Được cho phép, nàng ôm đàn mà ca rằng:
Bách Lí Hề! 5 bộ da dê! Nhớ ngày nào, tiễn biệt chàng, mổ con gà mái ấp, thổi nồi cơm gạo nâu. Chứ thương thì thương….nay giầu sang, quên ta chăng?
Bách Lí Hề! 5 bộ da dê! Cha ăn thịt cá, con đói khát hoài. Chứ thương thì thương…nay giầu sang, quên ta chăng?
Bách Lí Hề! 5 bộ  da dê!  Chồng mặc gấm vóc, vợ đi giặt thuê. Chứ thương thì thương….nay giầu sang, quên ta chăng?
Bách Lí Hề! 5 bộ da dê! Nhớ ngày xưa, tiễn chàng ra đi, thiếp tôi nước mắt chứa chan. Tới bây gìơ, thấy chàng ngồi đó, thiếp tôi ruột đứt từng cơn. Chứ  thương thì thương… nay giầu sang, quên ta chăng?
Bách Lí Hề qúa đỗi ngạc nhiên và xúc động. Gọi lại gần. Hỏi rõ tên. Nhìn tận mặt. Nhận ra vợ mình. Bèn ôm nhau mà khóc.
Tần Mục công biết truyện, tặng vàng lụa cho Đỗ Thị và phong Mạnh Minh làm quan đại phu, coi việc binh bị, dưới quyền tể tướng Bách Lí Hề.
Vợ chồng, cha con, từ đó đề huề vinh hiển.
Phỏng theo Sử Ký Tư Mã Thiên và Đông Châu Liệt Quốc.
Con Cò.

PHỤ BẢN
3
Đọc lại bài ca bất hủ của vợ Bách lý Hề, Cò cảm hứng đặt lời hai cho chính mình. Bài rằng:
Cô Cò cái! Mụ Alzheimer! Nhớ ngày nào, ta cưới nhau lúc tuổi tròn trăng. Ta sống keo sơn.  3 cuộc chiến tranh. 2 lần di tản. Chứ thương thỉ thương…..nay về hưu, còn nhận ra ta chăng?
Cô Cò cái! Mụ Alzheimer! Nhớ ngày nào, em chân lấm tay bùn, anh học trò thời loạn. Túng thiếu không sờn. Gian nguy không nản. Chứ thương thì thương….nay dư ăn tiêu, còn nhận ra ta chăng?
Cô Cò cái! Mụ Alzheimer! Nhớ ngày nào, em mù chữ, anh giảng bài. Em miệt mài, anh nhồi nhét. Chứ thương thì thương….nay chữ trả lại thày, còn nhận ra ta chăng?
Cô Cò cái! Mụ Alzheimer! Tới hôm nay, em 80 tuổi rưỡi, anh sắp 81 rồi. Em phóng uế trên giường, anh vui lòng tắm rửa. Chứ thương thì thương….nay hôn mê, còn nhận ra ta chăng?
Cô Cò cái! Mụ Alzheimer! Nhớ ngày nào, anh nhủ em đừng sợ chết, em rằng muốn chết trên tay anh. Chứ thương thì thương…. mai kia chết trên tay ta, còn nhận ra ta chăng?*
Chú giải
*Một hôm, cách đây bảy năm, em có vẻ sợ chết. Anh khuyên em đừng sợ vì thánh thần cũng phải chết. Em cãi rằng em không sợ chết mà chỉ sợ không được chết trên tay anh…. Rồi mai đây em sẽ được chết trên tay anh nhưng chắc chắn em sẽ không nhận ra điều đó. Hơn một lần trong mỗi ngày, em vẫn than rằng anh phụ bạc, nỡ bỏ em mà đi biệt tăm (anh ở bên em từng giờ nhưng em cứ tưởng là người hàng xóm). Em muốn chết trên tay anh giống như một tín đồ muốn chết trên tay giáo chủ. Anh giữ vững lời hứa như giữ gìn tính mạng của chính mình. Nhưng em không biết, tuyệt đối không biết, rằng em sẽ được chết trên tay anh! Cái “không biết ấy” là điều ân hận nhất trong đời ta đó! Cò cái ơi!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire