caroline thanh huong

caroline thanh huong
catbui

Libellés

dimanche 4 janvier 2015

Đỗ Quý Bái giới thiệu: Những bài thơ xướng họa và phóng dịch đáng đọc với bạn hữu.




Cám ơn anh Đỗ quý Bái đã gửi vào groupe CAT BUI những bài thơ xướng hoạ rất hay và có ý nghĩa.

Kính chúc anh nhiều sức khoẻ và vạn an.

Caroline Thanh Hương




Video:
Xuân Tiêu Vọng Hàn Giang
(Mỹ Ngọc thực hiện)

Mời nghe nhạc phẩm:
Đêm Xuân Nhớ Sông Hàn
Mưa Hàn Giang


      
Xuân Tiêu Vọng Hàn Giang

Phong xuy lạc diệp động sầu âm
Nguyệt chiếu hà lương khách tứ thâm
Hỷ vũ hỷ hoa vô hỷ sắc
Hàn Giang hàn thủy bất hàn tâm
Tha phương uẩn nộ phi nan giảm
Cố quận nhân yên bất khả tầm
Tịch mịch xuân tiêu cô đối ảnh
Hương quan bán dạ Việt thi ngâm

Hải Đà


Dịch nghĩa:

Gió thổi lá rơi vọng tiếng sầu
Trăng chiếu cầu bên sông làm khách nhớ nhà da diết
Mưa vui, hoa vui, nhưng mặt chẳng vui
Sông lạnh, nước lạnh, nhưng lòng không lạnh
Ở phương xa, nỗi sầu giận khó giảm đi
Quê cũ khói lam dễ đâu mà tìm thấy
Qụanh quẽ đêm xuân một mình thân với bóng
Nhớ nhà nửa đêm ngâm nga bài thơ Việt




 (bản Hán ngữ và thư họa do Mai Tâm trình bày)



Thơ phỏng dịch Hải Ðà

Đêm Xuân nhớ Sông Hàn

1-
Lá rơi gió thổi tiếng sầu vang
Trăng chiếu cầu sông khách bẽ bàng
Mưa thuận, hoa cười, đâu sắc thắm
Lạnh sông, buốt nước, chẳng khô lòng
Tha phương uất hận nào thuyên giảm
Cố quận khói mờ há dễ trông
Quạnh quẽ đêm xuân thân với ảnh
Khuya ngâm thơ Việt nhớ quê làng

2-
Lá rơi gió thổi sầu ngân
Cầu sông trăng chiếu bần thần khách xa
Mặt buồn dẫu có mưa hoa
Lạnh sông lạnh nước … khó mà lạnh tâm
Hận sầu viễn xứ trầm ngâm
Mịt mùng cố quận  khói lam khó tìm
Một mình với bóng lặng im
Nửa đêm thơ Việt vịnh ngâm nhớ nhà …

Hải Đà


 

Thơ phỏng dịch Lạc Thủy-Đỗ Quý Bái

Đêm Xuân nhớ Sông Hàn

1-
Gió đưa xác lá, chở sầu về
Trăng dãi cầu sương khách não nề
Tươi tắn mưa, hoa hồn héo úa
Lạnh lùng sông, nước ruột sôi tê
Phương trời uất hận mong gì giải
Quê mẹ khói lam khó thấy ghê
Lặng lẽ đêm xuân mình đối bóng
Nửa khuya thơ Việt nhớ nhà mê

2-
Gió đưa tiễn lá nhạc sầu vang
Trăng dãi cầu sương khách xốn xang
Tươi tắn mưa, hoa tâm tẻ ngắt
Lạnh băng sông, nước dạ hầm rang
Xứ người nỗi hận không sao giảm
Quê mẹ khói lam khó chuyển sang
Lặng lẽ đêm xuân ngồi đối bóng
Nửa khuya thơ Việt cứ ngâm tràn

3-
Gió đưa sầu lá vang xa
Cầu sương trăng dãi khách da diết buồn
Mưa hoa lòng vẫn bồn chồn
Nước sông lạnh ngắt nhưng khôn lạnh lòng !
Trời xa hận tủi khó thông
Trông vời quê mẹ lượn giòng khói lam
Đem xuân đối bóng miên man
Nhớ nhà thơ Việt ngâm tràn nửa khuya

Lạc Thủy-Đỗ Quý Bái



Thơ phỏng dịch Huy Lưu

Đêm Xuân nhớ Sông Hàn

Lá rơi xào xạc chỉ thêm sầu
Vòng nguyệt lửng lơ, cố quốc đâu?
Gió rít hoa cười lòng héo hắt
Sóng đùa, nước chảy dạ nao nao
Nhớ nhà bổi cũ tình nồng mãi
Tiếc bếp gianh xưa khói ấm lâu
Tịch mịch đêm xuân mình với bóng
Ngồi ngâm thơ Việt lắc lư đầu

Huy Lưu




Thơ phỏng dịch Đặng Lệ Khánh

Đêm Xuân nhớ Sông Hàn

Gió thả lá rơi buồn ơi là buồn
Trăng lạnh bên cầu ơi nhớ ơi thương
Hoa cỏ cứ vui , chỉ muốn nằm vùi ta khóc
Nươc sông Hàn lạnh, sao lòng như lửa ngút ngàn
Đất người hận không giảm
Quê nhà khói lam vương
Cô quạnh đêm xuân, mình ta soi bóng
Thơ Việt ngâm thầm, đở nhớ quê hương

Đặng Lệ Khánh


 
   
Thơ phỏng dịch Nguyễn Phùng Duyên

           

Đêm Xuân Nhớ Sông Hàn

 

1-

Gió đưa lá vọng tiếng buồn

Trăng suông bến vắng lòng tuôn giọt sầu

Mưa hoa khôn chặn giọt châu

Lạnh lùng sông nước nỗi sầu đầy vơi

Xa quê sầu hận tơi bời

Khói lam chốn cũ phương trời xa xăm

Đêm xuân đối bóng âm thầm

Canh khuya thơ Việt ta ngâm một bài

 

2-

Gió đưa lá cung sầu thổn thức

Bến trăng suông buốt nhức tâm can

Mưa bay hoa nở động can tràng

Sông nước lạnh lùng nao tấc dạ

Sầu hận bấy, quê hương vời vợi

Tìm đâu ra mái rạ khói lam

Đêm xuân lạnh mình ta đối bóng

Thơ Việt canh khuya bỗng vang ngâm

 

     Nguyễn Phùng Duyên    
      
Thơ phỏng dịch  Phạm Vũ Thịnh

  Đêm Xuân Nhớ Sông Hàn

 

1-

Lá rụng gió đưa vọng tiếng sầu

Trăng soi bóng khách rũ bên cầu

Lòng buốt Hàn giang chìm nước lạnh

Hoa tươi không ấm nổi mưa ngâu

Đất khách giận buồn không ngớt được

Quê nhà bè bạn chẳng còn đâu

Đêm xuân ngồi một mình đối bóng

Nhớ quê thơ Việt một đôi câu

 

2-

Lá rụng gió đưa tiếng thở dài

Bên cầu lặng ngắm bóng trăng soi

Nước lạnh Sông Hàn lòng cũng lạnh

Thiết gì hoa sớm với mưa mai

Buồn giận bao năm không dứt được

Quê nhà bè bạn biết còn ai ?

Một bóng đêm xuân trên đất khách

Đôi câu thơ Việt nhớ nhung hoài

 

            Phạm Vũ Thịnh            
          

Thơ phỏng dịch  Lê Hân

 

Đêm Xuân nhớ Sông Hàn

 

1-
mạch sầu từ tiếng lá
vàng trăng gieo nhớ thương
hoa mưa vui mặt héo
sông nước lạnh lòng buồn
nổi trôi sầu khó giảm
tìm đâu sợi khói vương ?
đêm xuân lòng soi mặt
bật khúc Việt ngát hương

2-
gió đẩy lá ngân những tiếng sầu
trăng tràn lan nhớ trải về đâu
mưa đùa hoa giỡn sao mặt héo
lòng chẳng như sông nước qua cầu
biền biệt cuối trời sầu ngun ngút
quê nhà sợi khói lẫn về đâu
đêm xuân mình rủ mình tâm sự
Việt khúc mênh mang nở búp sầu

3-
lá theo gió cuốn rụng buồn
lên cầu đạp bóng trăng thương nhớ đời
mặt đăm, hoa nở, mưa cười
dửng dưng sông nước, lòng người nao nao
tha hương sầu lớp lớp cao
quê nhà, ngọn khói...chiêm bao không thành
đêm xuân tâm ảnh cũng đành
thở thương nhớ kết khúc hành Việt ca

4-
gió thổn thức trong muôn ngàn cánh lá
theo trăng lên cầu đứng nhớ loanh quanh
mưa mơn hoa vui nở, dạ không đành
sông nước lặng nhưng lòng nghe nức nở
sầu chẳng vỡ dưới chân rời xứ sở
quê trong tim chợt vắng sợi khói lam
đêm xuân xanh nhìn ảnh thoáng mơ màng
bốn vách dậy thơm lừng thơ nước Việt

Lê Hân


Thơ phỏng dịch  Đào Phụ Hồ

 

Đêm Xuân nhớ Sông Hàn

 

Gió khua lá rụng giục sầu

Bâng khuâng trăng giãi bên cầu nhớ quê

Hoa tươi mưa mát đâu nề

Hàn Giang ghẻ lạnh lòng đê mê buồn

Giận mình mặc mạch sầu tuôn

Nơi xưa ấy liệu ai còn mất ai

Mình một bóng suốt canh dài

Nhớ nhà ngâm đỡ đôi bài Việt thi 

        Đào-Phụ-Hồ



Thơ phỏng dịch TÐT-Nguyễn Hoàng


Đêm Xuân nhớ Sông Hàn

Gió bay lá rụng động lòng đau
Lữ khách nhìn trăng chiếu sáng cầu
Mưa thắm hoa tươi lòng trĩu muộn
Sông Hàn, nước lạnh dạ sôi sầu
Xứ người thương hận nào mờ nhạt
Quê cũ khói mờ chẳng thấy đâu
Yên ắng đêm Xuân mình với bóng
Ngâm vần thơ Việt giữa đêm thâu

T.Đ.T- Nguyễn Hoàng phỏng dịch




Thơ phỏng dịch Lê Lạc

Đêm Xuân nhớ Sông Hàn

1-
Lá rơi, gió thổi gợi sầu
Bẽ bàng trăng chiếu qua cầu nhớ quê
Mưa hoa, mưa lệ dầm dề
Một giòng sông lạnh tái tê cõi lòng
Tha hương sầu hận khôn đong
Khói lam quê cũ buồn trông những chiều
Đêm xuân xứ lạ cô liêu
Ngâm bài thơ Việt thêm nhiều nhớ thương…

2-
Đêm xuân chợt nhớ sông Hàn
Lá rơi, gió thổi, lòng man mác sầu
Sợi buồn trăng giải trên cầu
Nhớ quê da diết, gởi sầu cho ai?
Vì đâu hải giác thiên nhai?
Hàn-giang sông lạnh cho dài nhớ thương
Xa quê mới biết đoạn trường
Nỗi sầu, nỗi hận vấn vương lòng nầy
Khói lam chiều cũ quyện bay
Còn đâu thấy được những ngày tha hương
Đêm xuân xứ lạ đối gương,
Một mình, một bóng, đêm trường quạnh hiu
Thơ ngâm nào bớt cô liêu
Một bài thơ Việt hắt hiu mạch sầu…

Lê Lạc
(16 -10- 2008)


 
Thơ dịch Pháp Ngữ - Thanh Tâm

 

 

Nostalgie du Han Giang en cette nuit printanière

 

Dans le triste bruissement des feuilles tombées sous la brise,

Sur le pont au clair de lune, le voyageur ressent une profonde nostalgie.

Son visage est triste malgré la pluie fredonnant sur les fleurs ravissantes;

L'eau du fleuve est glacée mais, en lui, son coeur est bouillonnant.

Loin de chez-soi, son amertume ne fait qu'augmenter;

La fumée du soir de son village natal, où peut-on encore la trouver.

Ce printemps, tout seul avec son ombre dans la nuit,

Nostalgique, il chantonne quelques vers de son pays.

Thanh-Tâm (traduction)





Thơ dịch Anh Ngữ - Vương Ngọc Long


1- Nostalgia of Han River on Spring Night

The wind blows the leaves causing the desolate sound
The shining moon by the bridge, nostalgic feelings surround
Lively rain, lively flowers, but not a lively man
Cold Han river, cold water, but not a cold heart in this strange land
Living on foreign soil filled with sorrow can not diminish where he’s been
Can still smell the countryside far-away kitchen smoke even though unseen
Accompanied only by his shadow on this lonely spring night
Remembering his native village at midnight, awake, old verses he recites.

Vuong Ngoc Long


2- Nostalgia of the Han River in this Spring Night

In the sad rustle of the fallen leaves under the breeze,
On the bridge to the moonlight, the traveler feels a deep nostalgia.
His face is sad despite rain humming on the charming flowers,
The water of the river Han is frozen but, in him, his heart is lively.
Far away from his homeland, his bitterness does nothing but to increase,
Savoring the silvery smoke in the evening on his homeland, where can one again to find it…
This spring, all only one with his shadow in the night,
Homesick at night, he hums some verses of his country…

Vuong Ngoc Long

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire